Tìm Người Thân Của Bé Gái Bị Đánh Biến Dạng Mặt

22:48 |
Đến chiều nay vẫn chưa có người thân bên nội, ngoại của Ngân đến bệnh viện thăm hỏi trong khi hai người được cho là cha mẹ của cháu đang bị tạm giữ hình sự

Ngày 14/9, bác sĩ Nguyễn Minh Khôi, Trưởng khoa Ngoại thần kinh và Cột sống, bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Dương cho biết, những vết thương mới bị gây ra ở vùng đầu và mặt của bé Đỗ Thị Kim Ngân (gần 4 tuổi) cho thấy cháu bị tác động bởi một lực rất mạnh. Ngoài ra, bé gái còn mang rất nhiều sẹo trên thân thể. Qua hai ngày điều trị, hiện sức khoẻ của cháu đã ổn định, có thể ăn uống, nói chuyện.

“Cháu Ngân bị chấn thương sọ não, nhưng ở thể nhẹ. Cháu đã trả lời được một số câu hỏi bình thường, là dấu hiệu cho thấy điều trị có kết quả tiến triển tốt. Tuy nhiên, các chấn thương phần mềm ở vùng mắt của cháu cần ít nhất một tuần nữa mới cải thiện”, bác sĩ Khôi nói. “Qua theo dõi cho thấy bé Ngân đã bị ảnh hưởng tâm lý rất lớn và thường có biểu hiện hoảng sợ".

Nhiều người dân đến thăm và quyên góp tiền hỗ trợ cho cháu Ngân. Ảnh: Nguyệt Triều
Theo bà Trương Thị Anh Đào, Phó giám đốc Sở Lao động - Thương binh và Xã hội tỉnh Bình Dương, trước mắt các cơ quan chức năng sẽ tập trung điều trị cho cháu Ngân. Địa phương đã cắt cử người luân phiên túc trực tại bệnh viện để chăm sóc bé bởi cả cha mẹ Ngân đều đã bị tạm giữ. Hiện vẫn chưa thể liên lạc với người thân bên nội, ngoại của cháu bé để có thể bàn giao việc chăm sóc cho gia đình.

“Chúng tôi đang xác minh người thân của cháu ở Đồng Nai và tỉnh Vĩnh Long để bàn thảo việc chăm sóc cháu. Trường hợp chưa tìm được người ruột thịt hoặc tìm thấy nhưng không ai nhận, Sở sẽ đề xuất giao bé cho Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh để nuôi dưỡng cháu. Trong nay mai, Quỹ bảo trợ trẻ em của tỉnh sẽ dành ra khoản tiền nhất định để hỗ trợ cho cháu Ngân”, bà Đào nói.

Bày tỏ bức xúc trước hành vi đánh đập con gái dã man của Đỗ Trọng Minh (27 tuổi, ngụ Đồng Nai) và Nguyễn Thị Thuỳ Trang (26 tuổi, quê Vĩnh Long), bà Đào cho hay, Sở Lao động - Thương binh và Xã hội tỉnh Bình Dương sẽ đề nghị cơ quan điều tra làm rõ về các hành vi phạm tội khác của hai người này.

Có mặt tại bệnh viện chăm sóc bé Ngân, bà Chu Thị Điền, Ban bảo vệ trẻ em khu phố Nội Hoá 2, phường Bình An (nơi vợ chồng Minh thuê trọ) cho biết, các nhân chứng tại khu trọ xác nhận nạn nhân thường xuyên bị đánh tàn nhẫn. "Trước đó không có thông tin tố cáo hành vi này của vợ chồng Minh nên địa phương không biết để xử lý. Đây là vụ hành hạ, ngược đãi trẻ em với tính chất nghiêm trọng lần đầu tiên xảy ra trên địa bàn", bà Điền nói.

Trao đổi với phóng viên, chị Trần Thị Quế Nhàn (22 tuổi, quê Sóc Trăng), người trực tiếp chăm sóc cháu Ngân từ lúc xảy ra vụ việc, cho biết, đã có hàng trăm người đến thăm hỏi, hỗ trợ cho cháu bé. Theo sổ sách ghi nhận, đến 17h hôm nay, các tổ chức, đoàn thể và mạnh thường quân đã quyên góp được hơn 22 triệu đồng trợ giúp chi phí điều trị cho cháu. "Có người muốn nhận cháu về chăm sóc nếu trong trường hợp không có người thân đến nuôi dưỡng Ngân. Tội lắm, mấy hôm nay kể cả lúc ngủ cháu Ngân cũng giật mình khóc thét", chị Nhàn nói.

Trước đó, chiều ngày 12/9, người dân ở dãy trọ thuộc khu phố Nội Hoá 2, phường Bình An, thấy bé Ngân bị trói nằm ngất lịm dưới sàn với gương mặt sưng húp, biến dạng, kiến bu đầy người. Một số người đưa bé Ngân đến bệnh viện Đa Khoa Dĩ An, vài người khác giữ vợ chồng Minh lại rồi báo công an.

Hiện, Công an thị xã Dĩ an đang tạm giữ hình sự vợ chồng Minh để điều tra về hành vi Cố ý gây thương tích.



Tác giả: Nguyệt Triều

Liên liên quan:

Nguồn: Vnexpress

Cám Cảnh Ông Già Khiếm Thị Chăm Vợ Liệt

12:26 |
Mọi người trong khu vực ấp Trung Bắc Hưng, xã Nhơn Hưng, huyện Tịnh Biên (An Giang) thường gọi vợ chồng ông ba Phước là đôi vợ chồng “hạnh phúc trong đau khổ” nhất xóm.

Hàng ngày bà Mão vẫn khuyên nhủ và động viên chồng cố gắng vượt qua bệnh tật để sống nốt quãng đời còn lại

Hơn 3 năm qua kể từ ngày bà không đi được và ông không còn nhìn thấy “ánh sáng” để soi đường mưu sinh thì vợ chồng ông Lý Văn Phước và bà Lê Thị Mão (đều 79 tuổi) phải sống trong cảnh nương tựa lẫn nhau, mày mò trong “bóng tối” cuộc đời và sống nhờ vào tình thương của láng giềng gần.
Mọi người trong khu vực ấp Trung Bắc Hưng, xã Nhơn Hưng, huyện Tịnh Biên (An Giang) thường gọi vợ chồng ông ba Phước là đôi vợ chồng “hạnh phúc trong đau khổ” nhất xóm. Bởi dù đôi mắt ông đã mù, việc sinh hoạt và đi lại gặp nhiều khó khăn, nhưng bà Mão – vợ ông Phước cũng chăm sóc tận tình, mặc cho đôi chân bị tê liệt phải lê lết khắp nhà từ 3 năm nay. Mọi sinh hoạt của đôi vợ chồng đều do một tay bà gánh vác.
Theo lời kể, ông bà quê ở xã Vĩnh Mỹ, thành phố Châu Đốc, năm 1991 vào lập nghiệp và sinh sống ở đây. Lúc trước ông bà mưu sinh bằng nghề làm thuê mướn hoặc mót lúa (lượm lúa và cắt lúa mướn) nhưng từ đã 3 năm nay vợ chồng ông phải ở nhà nhờ hàng xóm giúp đỡ từ miếng ăn đến nước uống.
Do nghèo khổ nên hai vợ chồng từ lúc bị bệnh đến giờ chưa được đi khám hay chữa trị lần nào nên chẳng biết bệnh gì mà chữa trị. Do không có con cái nên mọi việc trong nhà đều do bà Mão lê lết làm. Làm lụng cả đời mà vẫn không thoát khỏi cảnh nghèo. Hàng xóm thấy thương nên người quyên tiền và cây cối dựng lên cho ông bà “túp liều lý tưởng” để an ủi tuổi già.
“Nhiều lúc bệnh tật không có tiền thuốc thang và không có cơm ăn nước uống nên tôi đã muốn chết cùng ông ấy cho khỏe thân, khỏi phiền hàng xóm” – bà Mão nghẹn ngào nói trong nước mắt.
Nhiều người dân cho biết, 2 năm trước địa phương có cấp cho gia đình bà sổ hộ nghèo nhưng cuối năm 2013, chính quyền đã thu lại và cho hai ông bà hưởng chế độ người già neo đơn. Được biết, chế độ này mỗi người được hưởng 360.000đ/tháng. Như vậy, cả hai vợ chồng được trợ cấp 720.000đ/tháng.
Nhưng với bệnh tật mà hai vợ chồng già đang mang trên mình, phải mua thuốc men và ăn uống hàng ngày thì số tiền trên cũng không thể đủ. Thấy hoàn cảnh khó khăn, nhiều người cho gạo, cho cá, đồ ăn..., nhờ đó hai ông bà mới sống lay lắt qua ngày.
“Ở đây ai cũng thương ông bà Phước lắm, tội nghiệp không con nên nhiều lúc tôi có gì cho đó, còn kêu con tôi chở bà Mão đi mua thuốc men mà có lấy tiền bạc gì đâu” – chị Lê Thị Dung người hàng xóm sát nhà nói.
Ông Nguyễn Huy Cường – Phó Chủ tịch UBND xã Nhơn Hưng cho biết, vợ chồng ông Phước và bà Mão không có con cái nên địa phương đã đưa vào diện thụ hưởng chính sách bảo trợ xã hội cộng đồng. Địa phương đang lập danh sách để mua thẻ bảo hiểm y tế cho hai ông bà.
“Do ông Phước và bà Mão thật sự khó khăn, chúng tôi đang vận động tiền hỗ trợ để mua bảo hiểm y tế chăm sóc sức khỏe tốt hơn khi tuổi già sức yếu, nhưng đến nay vẫn chưa làm xong thẻ BHYT” – ông Cường nói.
Gia cảnh này mong nhận được sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về địa chỉ trên hoặc gửi về văn phòng Báo NNVN tại ĐBSCL, số 49 Lý Tự Trọng, TP.Cần Thơ, ĐT: 07103.8345431, chúng tôi sẽ chuyển giúp quý vị.
Nguồn: http://nongnghiep.vn/nongnghiepvn/vi-vn/25/127793/nhung-manh-doi-bat-hanh/cam-canh-ong-gia-khiem-thi-cham-vo-liet.html

Nhà Nghèo, Bệnh Trọng

12:25 |
Gần 3 năm qua, căn bệnh nan y đã hành hạ thể xác chị Lê Cẩm Nhung (31 tuổi) ở ấp Cái Nứa, xã Bình Minh, huyện Vĩnh Thuận (Kiên Giang) khiến ai cũng phải xót thương.

Lúc chưa bệnh chị Nhung cân nặng 50kg, hiện giờ chỉ còn khoảng 30kg
Được sự giới thiệu của chính quyền địa phương ấp Cái Nứa, xã Bình Minh, chúng tôi đến thăm gia đình chị Nhung. Đập vào mắt chúng tôi khi bước chân vào nhà là cảnh chị Nhung nằm trên giường với thân hình teo tóp.
Chị Nhung quê ở ấp Vĩnh Thạnh, xã Vĩnh Hòa, huyện U Minh Thượng, lập gia đình lúc 20 tuổi về sống bên chồng tại ấp Cái Nứa, xã Bình Minh. Khi lập gia đình, được bên chồng cho một nền nhà ra ở riêng và mượn 6 công đất vuông nuôi tôm kết hợp trồng lúa.
Sau vài năm cũng có cái ăn, cái mặc và hạnh phúc hơn khi vợ chồng chị Nhung sinh được 2 cháu trai thật kháu khỉnh. Hiện tại cháu lớn đã 11 tuổi học lớp 4 và cháu thứ hai 10 tuổi học lớp 2, đều ngoan, học giỏi. Cuộc sống gia đình nhỏ đầy ắp tiếng cười, tuy làm lụng vất vả nhưng vợ chồng chị Nhung sống rất hạnh phúc và được nhiều người yêu mến.
Thật trớ trêu, gần 3 năm trở lại đây, chị Nhung đột nhiên phát hiện trên ngực phải có một bướu nhỏ lạ nhô lên, thấy vậy chị cùng chồng đi lên Bệnh viện Ung bướu TP. Hồ chí Minh khám. Kết quả là, chị Nhung bị u bướu ác tính và bác sĩ chỉ định mổ.
Nếu mổ thì phải có số tiền lớn, không có tiền, chị Nhung đành mua thuốc về uống khống chế căn bệnh. Cứ thế thời gian trôi qua, càng uống thuốc thì sức khỏe chị ngày càng giảm, không lao động gì được, mỗi khi khối u hành thì sức khỏe chị suy sụp và tiếp tục uống thuốc giảm đau.
Đến tháng 12/2013, chị Nhung thấy sức khỏe quá yếu, nên chồng chị và người nhà đưa ra Bệnh viện Đa khoa huyện Vĩnh Thuận, sau đó bệnh tình không thuyên giảm, nên được chuyển lên Bệnh viện Đa Khoa tỉnh Kiên Giang điều trị tiếp. Tại đây bác sĩ cũng yêu cầu chị mổ khối u. Nhưng nhắc đến số tiền lớn thì gia đình không có, nên đành đưa chị về.
Người nhà thấy chị Nhung bệnh như thế cũng rất đau lòng, đi vay mượn khắp nơi để có số tiền cho chị nằm viện mỗi khi căn bệnh tái phát. Không những thế, người thân của chị còn đi tìm thuốc nam sắc cho uống miễn sao cho chị được khỏe lúc nào hay lúc đó. Nhưng lực bất tòng tâm, bệnh ngày càng nặng hơn, cơ thể chị ăn uống không được, càng ngày càng teo tóp dần.
Lúc chưa bệnh chị cân nặng 50kg, hiện giờ chỉ còn khoảng 30kg và mọi sinh hoạt cá nhân, chăm sóc con cái đều do chồng chị làm hết. Gần đây, vào ngày 23/5/2014, chị Nhung lại bị khối u hành hạ làm chị đau nhiều, người nhà tiếp tục đưa chị đi cấp cứu ở Bệnh viện Đa khoa Kiên Giang hơn 20 ngày. Hiện giờ chị Nhung đang ở nhà và uống thuốc giảm đau cầm cự qua ngày.
“Tôi là hàng xóm, cách nhà nó mấy trăm mét, thấy hoàn cảnh gia đình cháu Nhung nghèo khổ, lại nằm một chỗ nên thi thoảng cũng giúp đỡ chút đỉnh. Giờ thì gia đình nó khổ quá rồi, cầu mong các mạnh thường quân gần xa giúp đỡ cháu để có tiền mổ u bướu và giúp con nó ăn học cho đến nơi đến chốn”, cô Nguyễn Thị Hoàng Em, hàng xóm của chị Nhung ở ấp Cái Nứa, xã Bình Minh tâm sự.
Khó khăn chồng chất khó khăn, từ khi chị Nhung mang bệnh đến nay anh Nguyễn Văn Sạn, chồng chị Nhung không làm gì ra tiền, mấy công tôm cũng bị mất trắng do không có thời gian chăm sóc. Đã vậy còn phải vay ngân hàng, người thân hàng trăm triệu đồng chữa bệnh cho vợ, không biết lấy tiền đâu ra trả nợ.
Chi phí điều trị cho chị Nhung hiện lên đến khoảng 400 triệu đồng, gia đình không còn khả năng chữa trị tiếp. Thấy hoàn cảnh gia đình chị quá khó khăn, chính quyền địa phương, bà con hàng cũng rất quan tâm, giúp đỡ nhưng chỉ giúp được phần nào. Mong các nhà hảo tâm chung tay giúp đỡ cho chị Lê Cẩm Nhung vượt qua bệnh tật, cùng chồng nuôi dạy con khôn lớn.
Mọi sự đóng góp xin gửi về địa chỉ: Chị Lê Cẩm Nhung, số nhà 242, tổ 15, ấp Cái Nứa, xã Bình Minh, huyện Vĩnh Thuận (Kiên Giang). Hoặc gửi về văn phòng Báo NNVN tại ĐBSCL, số 40 Lý Tự Trọng, TP.Cần Thơ, ĐT; 071036345431, chúng tôi sẽ chuyển giúp quý vị.
Nguồn: http://nongnghiep.vn/nongnghiepvn/vi-vn/25/127433/nhung-manh-doi-bat-hanh/nha-ngheo-benh-trong.html

30 Năm Nuôi Chồng Và Hai Con Tâm Thần

12:24 |
Gần 30 năm qua, một mình bà Võ Thị Nhung (SN 1952), ở xóm 5, xã Hưng Xá, huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An phải chăm sóc chồng và hai đứa con bị bệnh tâm thần.

Nghị lực và tấm lòng thương con, thương chồng của người đàn bà "chân yếu tay mềm" này khiến ai chứng kiến cũng phải xót xa.
Năm 1972, bà Nhung đi dân công hỏa tuyến góp phần nhỏ bé vào cuộc chiến chống quân xâm lược bảo vệ đất nước. Đến năm 1975, bà trở về quê hương, sau đó kết duyên với ông Ngô Xuân Thung, là bộ đội chiến đấu ở chiến trường miền Nam. Cưới nhau được một thời gian ông bà lần lượt sinh 3 người con (hai gái, một trai). Dù cuộc sống vật chất khó khăn, nhưng gia đình nhỏ này luôn đầy ắp tiếng cười.
Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang, tai họa ập xuống đôi vợ chồng trẻ khi năm 1998 hai đứa con đầu là Ngô Thị Mai (SN 1981) và Ngô Xuân Long (SN 1985) sau khi học xong cấp 1 lần lượt bị bệnh tâm thần. Suốt ngày la hét, xé bỏ quần áo, lang thang khắp đầu đường xó chợ. Đặc biệt, mỗi lúc lên cơn, hai chị em lại tự đánh vào người mình, thân hình lúc nào cũng chi chít các vết bầm tím.
“Vợ chồng tui đã vét hết tiền bạc trong nhà đưa hai con đến BV Tâm thần Nghệ An chữa trị. Tuy nhiên, cứ sau mỗi đợt điều trị (khoảng hơn 1 tháng) xuất viện về quê ít ngày, bệnh tình hai đứa lại tái phát với mức độ nặng hơn”, bà Nhung nhìn hai đứa con nói trong nước mắt.
Bà Nhung cũng cho biết, mặc dù phát bệnh sau chị nhưng biểu hiện của Long nặng hơn người chị rất nhiều. Tất cả các hành động của Long đều thực hiện trong vô thức, bất kể thời tiết nóng bức hay giá lạnh quần áo trên người Long đều xé rách nát. “Nhiều lần cháu trèo cổng bỏ đi, tui phải tìm cả tháng trời mới thấy. Bất đắc dĩ, mấy năm nay tui đành nuốt nước mắt dùng sợi xích sắt xích con lại vì sợ con lại bỏ đi mất”, bà Nhung uất nghẹn.
Tai họa chưa dừng lại ở hai đứa con thì chồng bà cũng bỗng dưng phát bệnh tâm thần như các con. Từ một người đàn ông hiền lành, tốt bụng ông Thung trở thành một người hoàn toàn khác, suốt ngày chửi bới, khóc, cười một mình; thậm chí vác dao đuổi chém cả vợ con, hàng xóm láng giềng.
Bà Nhung thở dài: “Không hiểu vì sao ông ấy lại phát bệnh như vậy. Bình thường ông ấy rất hiền lành, nhưng mỗi lúc lên cơn điên người thân thiết cũng không nhận ra nữa. Bốn năm nay ông thường trốn lên gác chuồng trâu sau nhà để ở vì “dưới đất sợ bóng đèn đốt nóng chân”. Hết con rồi đến chồng lâm bệnh tui đau đớn vô cùng. Sao ông trời lại đày đọa gia đình tui đến mức này chứ”.
Chúng tôi nhìn vào gia cảnh của bà mà ứa nước mắt. Cứ đến bữa cơm bà Nhung lại lọ mọ đút từng thìa cho từng người con. Người chị tên Mai suốt ngày chui rúc trong góc giường, không còn ý thức về cuộc sống bên ngoài. Còn cậu em Ngô Xuân Long nằm trên tấm phản bằng gỗ đặt dưới góc bếp ẩm thấp với sợi dây xích sắt dưới chân, thân hình trần truồng nhai ngấu nghiến từng thìa cơm mẹ đút. Cứ thế, tất tần tật từ nấu ăn, giặt giũ, đút cho chồng, cho con ăn… đến việc vệ sinh cá nhân đều do bà Nhung cáng đáng.
“Mùa nóng còn đỡ chứ mùa lạnh thấy hai đứa con nằm co ro vì lạnh mà lòng tui quặn đau. Nhưng cứ mặc áo vào cho chúng được ít hôm lại xé rách nát”, người mẹ già buồn bã nói.

Được biết, mấy năm gần đây do già yếu lại phải chăm sóc chồng con nên bà Nhung đành phải cho người khác mượn ruộng làm để lấy ít lúa nuôi gia đình. Tài sản duy nhất của gia đình là 1 con bò cái cũng đã bị kẻ trộm lấy mất. Chút hy vọng còn lại của bà là đứa con gái út Ngô Thị Phương (SN 1990), đang làm công nhân trong Đồng Nai. Phương vốn dĩ sức khỏe cũng yếu nên chỉ kiếm đủ tiền nuôi bản thân, năm thì mười họa mới gửi được cho mẹ vài trăm nghìn mua thuốc cho anh, chị và bố.
Bà Nhung lo lắng: “Rồi mai mốt tui chết đi không biết chồng và hai đứa con phải bấu víu vào đâu. Ước gì chồng con tui có thể khỏi bệnh, tự chăm sóc được bản thân, như thế thì có nhắm mắt xuôi tay tui cũng yên lòng”.
Ông Hoàng Văn Hạ, Phó Chủ tịch UBND xã Hưng Xá cho biết: “Gia đình bà Nhung thuộc diện hộ nghèo, có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Một mình bà phải chăm sóc ba người điên nhưng chưa khi nào tôi thấy bà Nhung kêu than nửa lời. Người dân trong xóm dù muốn giúp đỡ thật nhiều nhưng vì nhà ai cũng nghèo khó cả nên chỉ hỗ trợ bà được bát gạo, bó rau ăn qua ngày. Chúng tôi rất mong qua Báo NNVN các nhà hảo tâm trong và ngoài nước quan tâm, hỗ trợ gia đình bà Nhung để bà vượt qua khó khăn, ổn định cuộc sống”.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Ban từ thiện hạnh nguyện cấp cô độc (chùa Phúc Thành), tài khoản 010100371091395 - Ngân Hàng Ngoại Thương TP Vinh, Nghệ An. Hoặc gửi về văn phòng Báo NNVN tại ĐBSCL, số 49 Lý Tự Trọng, TP.Cần Thơ, ĐT: 07103.834541, chúng tôi sẽ chuyển giúp quý vị.
Nguồn: http://nongnghiep.vn/nongnghiepvn/vi-vn/25/127082/nhung-manh-doi-bat-hanh/30-nam-nuoi-chong-va-hai-con-tam-than.html